| hum wa nay mang nha` ta bi mat nhaz hum nay ta bu` cho 2 chap nhaz --------Chap 8------- 5 người bước vào cái nhà kho. Cửa đóng rầm lại.
Sungmin hốt hoảng quay ra. Cậu đã bị nhốt.
_ Ai vậy?
1 cô gái bước đến trước mặt cậu. Sao Sungmin thấy cái mặt này quen quá chừng?
_ Tôi và cô...đã gặp nhau lần nào chưa? - SUngmin dè dặt hỏi.
_ Hah... - cô ta thở hắt ra - các anh. Trói nó vào.
_ Huh? - Sungmin trố mắt.
4 thằng hộ pháp xông tới. Thằng cầm dây thừng, thằng cầm tay Sungmin vặc ra đằng sau,...Chỉ trong 30s, Sungmin đã không thể nhúc nhích nổi.
_ Tôi gây thù chuốc oán gì với cô??? - Sungmin giận dữ gào lên.
_ Cậu biết ai gọi cậu đến đây không?
_ Là...Ky...
_ NHầm to rồi thỏ con - cô ta ngồi phịch lên chiếc ghế - là tôi đây!
" Mình đã bị lừa!" SUngmin hốt hoảng nhưng cố lấy vẻ mặt thản nhiên:
_ TÔi không có tiền, cũng không có vật gì đáng giá cả.
_ Hahahahahah...thỏ con...tôi không cần tiền. - cô ta cười phá lên.
_ Cô muốn gì? TÔi vẫn không nhớ ra cô là ai.
_ Tôi là Jessica. - cô ta ngừng cười và nhìn thẳng vào mặt SUngmin - cậu còn nhớ ai đã tặng cậu 1 cú tát vào ngày đầu tiên đi học không? Là tôi đấy.
_ A...ra là cô. Nhưng tôi có gây thù chuốc oán gì với cô? - Sungmin nhíu mày, cố tìm ra lý do cô ta lừa mình đến đây.
_ Cậu từ chối tôi - con chủ tòa nhà COEX - để tí tớn chơi với KYU - CÔNG - TỬ...
_ À...nếu là như vậy thì cô nhầm rồi. Kể cả tôi không làm bạn với Kyu thì tôi vẫn từ chối cô, vì tôi không thích có bạn-gái. ( thế bạn-trai thì được hả oppa???^^)
Jess như không nghe lời phân trần của Kyu, vẫn tiếp tục lảm nhảm:
_ Bị từ chối là nỗi nhục của tôi. Hơn nữa cậu lại đi làm bạn với tên Kyu-công-tử-bột thay vì làm bạn trai của tôi. Lẽ ra cậu phải cảm thấy hạnh phúc khi được tôi ngỏ lời mới phải.
_ Êh...Jessica...tôi đã nói là...
Làm như tiếp tục không nghe thấy, Jess vẫn nói:
_ Vì thế tôi ghét tên Kyu đó...
_ Này ... - Sungmin bắt đầu không chịu nổi - nếu cô ghét Kyu là vì tôi thì làm ơn đi. Vì chuyện đó không hề liên quan đến Kyu mà...?
_ Hah... - cô ta nhếch mép cười khẩy - không phải vì cậu đâu thỏ con àh. Tôi ghét tên Kyu này từ trước rồi. Nhân chuyện của cậu, CHÚNG TA sẽ giải quyết 1 thể.
_ CHÚNG TA là sao?
_ Hắn ta sắp đến. - Mắt Jessica đảo từ SUngmin sang cánh cửa gỗ cũ nát.
* * *
Kyu cúp học, trốn ra địa bàn Sapphire Blue nằm ngẫm. SUngmin cũng trốn học rồi. Chắc không muốn nhìn mặt cậu đây mà.
Thở dài thườn thượt, Kyu nghĩ về hành động của cậu lúc ở trong nhà ma.
"Uh thì SUngmin ôm lấy mình trước, nhưng mà mình cũng ôm lại cậu ta mà? Lúc đó mình còn muốn ôm cậu ta nhiều hơn, muốn vỗ về cậu ta, muốn bảo vệ cậu ta. Suy cho cùng thì mình...mình...đã mất tự chủ. Chưa bao giờ mình như thế. Chẳng lẽ mình yêu SUngmin rồi sao?"
" Gì kỳ vậy nè?" Kyu lúc lắc đầu " Sao mình có thể yêu Sungmin - 1 thằng con zai chính hiệu chứ? Mày điên thật rồi Kyu! Mau dẹp ngay cảm xúc khỉ gió này trước khi quá muộn..."
_ Bạn Kyu... - 1 cô gái từ xa chạy lại - có người bảo tôi đưa cho banj cái này.
Cô gái đưa cho Kyu 1 mẩu giấy màu hồng.
" Tôi cần nói chuyện với cậu. SUngmin." " Cần gặp mình? NHưng mà gặp ở đâu mới được chứ?"
_ Ai đưa cho cô mảnh giấy này? - Kyu ngước mặt lên hỏi.
_ Dạ...em không biết...1 người đàn ông bảo anh phải ra nhà kho của trường ngay...vậy thôi ạh.
_ Hm...Được rồi.
Kyu dợm bước tiến về phía nhà kho.
5' sau, cậu đã ở trước cánh cửa nhà kho đang đóng kín. Vì chưa bao giờ đến chỗ này nên cậu không nhận ra sự bất thường: cửa nhà kho luôn luôn để mở chứ không bao giờ đóng hết.
Cậu nên làm gì đây? Gõ cửa ư?
Cộc...cộc...cộc...
* * *
_ Con mồi đã sập bẫy! - Jess nhếch mép và phẩy tay - mở cửa đi.
Kéttt...kéttt...kéttt...
" Làm ơn đi Kyu...Không phải cậu đúng không?" Sungmin đang cầu nguyện trong tuyệt vọng. Kyu bước vào đây sẽ rất nguy hiểm. " Liệu cậu có biết rằng cậu đã bị lừa không?"
Cánh cửa rộng mở, nhưng Kyu không bước vào luôn.
_ Sungmin đang ở đâu? Các người gọi tôi tới đây làm gì? - Kyu bình tĩnh hỏi.
_ Cậu biết rằng chúng tôi lừa cậu? - Jessica ngạc nhiên ló mặt ra sau cánh cửa.
_ Có 1 số điều các người đã tính toán nhầm. - Kyu thàn nhiên bước vào trong, không tỏ vẻ sợ hãi khi cánh cửa đóng sập vào phía đằng sau.
_ ĐIều gì? - Jess kinh ngạc.
_ Nét chữ đó không phải của Sungmin. - Kyu vẫn giữ nguyên giọng thản nhiên đến mức lạnh lùng - thứ 2, giọng điệu đó không giống với phong cách của Sungmin, thứ 3, Sungmin không bao giờ chọn nơi tối tăm như nhà kho để nói chuyện cả, vì cậu ta rất sợ bóng tối.
Vừa nói, Kyu bước đến bên cạnh Sungmin, lờ đi thái độ kinh ngạc của Jess-và-đồng-bọn.
_ Cậu...cậu...-SUngmin lắp bắp.
_ Sao hả?
_ NGỐC QUÁ!!!
_ HẢ?
_ Đã biết nguy hiểm rồi còn cố chui vào. Cậu có não không? - Sungmin vừa nói vừa...khóc. Cậu đã mong muốn có ai đến cứu mình, mà không dám nghĩ là Kyu.
_ Nếu tôi không vào thì làm sao cứu cậu, phải không? - GIọng Kyu trầm ấm, hiền hòa, bỗng trở nên đanh lại - Còn các người muốn gì? Nói đi?
Jess ( sau 1 thời gian cứng họng) đã tìm được giọng nói choe chóe của mình:
_ Ngươi có biết ta là ai?
_ Là ai tôi chẳng cần biết. Tôi chỉ cần hiểu là, các người đang giam giữ bạn của tôi, vậy thôi.
Jess vẫn còn đang kinh ngạc trước giọng điệu " bình thản" của Kyu:
_ Chúng ta...là - cô ta ngập ngừng, rồi lấy lại bình tĩnh - anti-fan của ngươi, Kyu ạh. Ghét cái mặt không chút biểu lộ tình cảm của người, ghét cái kiểu vênh mặt đi khắp trường của ngươi, ghét cái thái độ lạnh lùng từ chối ta.
" Trời thế ra cô ta bị từ chối mấy chục lần rồi cũng nên. Thế mà trói mình lại thế này đấy!" Sungmin trộm nghĩ.
_ Thế cô muốn gì? - Kyu hỏi, kiểu "gì gì thì cũng thế cả thôi!"=.=
_ Để ta dạy cho ngươi thế nào là biểu cảm!
4 thằng hộ pháp đằng sau xông lên...
_ CẨN THẬN ĐẤY KYU!!! - Sungmin hét lên.
_ Ta cho các ngươi 30s. - Kyu nhắm mắt lại - nếu không làm gì được ta thì sau 30s sẽ thật sự là kết thúc của các ngươi đấy.
_ TRỜI ƠI ĐỒ NGỐC KYU!!!! - Kyu nghe thấy đằng sau là tiếng hét của Sungmin, thầm " Hừm" 1 cái.
_ YAAAAAAAAAA! - 1 thằng to con cầm cái ghế Jessica đang ngồi ( làm cô nàng ngã cái " bịch", luôn miệng hét lên " Đồ ngu!!!"), xông thẳng vào Kyu.
Cười.
Và cười.
Đó là biểu cảm duy nhất SUngmin có thể nhìn thấy suốt lúc Kyu đang " chinh chiến".Thằng hộ pháp to con vừa cầm ghế xông tới, Kyu đã luồn lách thế nào đó mà thụi được vào bụng nó 1 cú khiến thằng ý lảo đảo phang bậy cái ghế vào...người Jess.( cái này thì em cũng bó tay luôn!). 3 thằng còn lại không tỏ ra núng thế : 1 tên cầm 2 con dao ở 2 tay; 1 tên cầm 2 chiếc bàn, tên còn lại cứ tay không xông vào Kyu.
Bịch. ( tiếng động gì mng tự hiểu!^^)
_ Còn trò gì nữa không? - Kyu đánh mắt về phía bọn côn đồ.
1 thằng cầm 2 chiếc bàn xông đến. Chưa đầy 5s, 2 chiếc bàn đã gãy làm đôi, và " khổ chủ" của nó đã nằm 1 đống xuống nền nhà.
_ Mày biết tao là ai không? - thằng cẩm dao cười hinh hích, không tỏ vẻ sợ sệt khi " đồng bọn" bị gục ngã hết.
_ Tại sao ta lại phải biết ngươi là ai? - Kyu lặng lẽ nói.
_ Tốt nhất ngươi nên biết đến sự tồn tại của ta, công tử bột ạh. NHất là khi ta sẽ là người đưa ngươi về vương quốc tử thần. - hắn đưa 2 con dao lên, chuẩn bị tấn công.
_ Vậy ngươi là ai? - Kyu hỏi lấy lệ.
_ Tay sử dụng dao đệ nhất làng anh chị. - Hắn cười khẩy, xông vào Kyu.
Kyu may mắn lách được cú đâm của hắn, nhưng lần thứ 2 thì không được như thế.
Hắn cười, phi con dao vào người Kyu.
_ KHÔNG!!! KYU, CẨN THẬN ĐẤY! - SUngmin kinh hãi hét lên. Con dao lìa tay hắn và phóng vèo vèo về phía Kyu và Sungmin.
Kyu vội nhảy lên chiếc ghế gần đấy, và dĩ nhiên con dao tiếp tục phóng vì...chẳng có người nào cản nó lại...
_ Không!!! Sungmin!!! - Kyu hét lên. Cậu...quên béng mất là Sungmin ở đằng sau mình.
Đã quá muộn, tốc độ của Kyu không thể sánh bằng con dao lúc đó...
Sungmin vội vàng nhắm chặt mắt lại, cảm thấy có cái gì đó lạnh léo sượt qua da mình...
Mở mắt ra, Sungmin ngạc nhiên vì mình không chết. Con dao không xuyên thấu vào da thịt cậu, mà chỉ sượt qua thôi. Hiện giờ nó đang yên vị trên 1 chiếc hộp bìa các-tông gần đó. Trên chiếc dao vẫn còn có những giọt máu của Sungmin, nên trông nó vẫn ánh lên sự nguy hiểm.
_ Có sao không Sungmin? - Kyu vội vàng chạy đến.
_ Không... - Sungmin nhìn vào chỗ vết thương đang rỉ máu - Chỉ bị thương...chút xíu...
_ Chút chút cái gì hả? - GIọng nói Kyu ẩn chứa sự lo lắng - Chảy máu ròng ròng thế kia...
_ Xin lỗi cho sự vô duyên cắt ngang cảnh tình tứ này. - thằng phi dao bước đến gần, nói - vì chúng ta phải giải quyết vụ này thật nhanh gọn.
RỒi hắn vung con dao lên.
PHẬP!
Kyu nắm chặt lấy lưỡi dao, cười khẩy trước vẻ mặt kinh hoàng của hắn.
_ Dám...dùng tay...đỡ...?
_ CHấm dứt ở đây nhé? - Kyu vẫn bình thản, không đếm xỉa đến máu đang chảy ròng ròng ở bàn tay.
Nói rồi Kyu thụi 1 cú chí tử giữa bụng tên cầm dao. Hắn ngã 1 cách nhanh chóng.
_ Còn cô - Kyu bước đến gần Jessica đang kinh sợ - tôi cho cô 2 lựa chọn. 1 là tơi tả, lê còn không được. 2 là yên lành ra khỏi đây, không 1 vết xước, với điều kiện là không gây phiền phức cho Sungmin và tôi nữa. Tùy cô lựa chọn, dù tôi không thích dùng bạo lực với con gái!
_ Tôi...sẽ - Jessica cứng lưỡi - giữ bí mật chuyện này, và không...làm...thế nữa.
_ Vậy thì đi đi. - Kyu nhắm mắt.
Jessica cuống cuồng mở cửa, chạy vụt đi.
_ Cậu...không sao chứ? Cái tay...? - Sungmin hỏi khi đã được cởi trói.
_ TÔi phải hỏi cậu điều đó mới đúng. Vết thương ở vai khá sâu đấy. Có đi được không? Đau không? Để lại sẹo thì chết dở đấy. Sao đờ người ra đấy vậy?
_ Lần đầu thấy cậu nói nhiều thế đấy. - Sungmin mỉm cười, cúi xuống xé 1 mảnh áo sơ-mi - ĐƯa tay đây!
_ Làm gì? - Kyu đưa bàn tay đầy máu ra.
Sungmin lấy mảnh áo trắng, băng lại vết thương cho Kyu.
_ Sao...lại?
_ Cậu thương nặng hơn mà? CÒn giả bộ không sao nữa chứ? - Sungmin nhíu mày - Định đánh lừa tôi bằng vẻ mặt lạnh như tiền đấy à? Không xong với tôi đâu.
_ Au, đau!!! - Kyu bất chợt ngoác miệng hét lên.
_ Đấy! Đã bảo mà! - Sungmin thắt 1 cái gút - Trước mặt tôi thì không cần phải trưng ra vẻ mặt giả dối ấy đâu. Xong rồi đấy.
_ Cảm...ơn...
_ Ra khỏi nơi này thôi! - Sungmin bước ra ngoài, chìa cánh tay ra cho Kyu.
_ Uhm... - Kyu nắm lấy bàn tay của Sungmin.
Ngoài trời đang mưa, nhưng Kyu không cảm thấy lạnh, vì cậu đã có Sungmin bên cạnh. ---------Chap 9---------
_ Này! - Kyu hỏi - Tớ hỏi thật đấy, cậu có đau không vậy?
_ Huh? - Sungmin quay lại - cái vết thương này ý hả? Cũng không sao đâu.
_ Nhưng mà nãy giờ nó vẫn không cầm được máu.
_ Ôi xời! - Sungmin phẩy tay - Đừng lo!
_ Thật đấy! - Kyu lấy tay ấn vào vết thương của Sungmin - cái trò " dùng nước mưa làm trôi máu đi" không bịp được tôi đâu!
_ Ayyyyyyyyyyy!!!!!! - Sungmin hét toáng lên - ĐAUUUU!!!
_ Đấy, đã bảo mà! - Kyu vẫn giữ tay nguyên trên tay của SUngmin, ấn mạnh để cầm máu - Giả vờ mạnh mẽ gì chứ?
_ Sao cậu biết?
_ Uh. Cậu yếu đuối bỏ xừ đi, bỗng nhiên tỏ vẻ bất cần, lạ quá đi chứ.
_ Mà... - Sungmin ngập ngừng - sao cậu biết tôi ở nhà kho mà đến vậy?
_ Chúng cũng mạo danh gọi tôi đến mà? Đâu có gì khó hiểu đâU?
_ Uhm... - Sungmin quay mặt đi, không để cho Kyu biết mình đang nghĩ gì. " tay cậu ấy...ấm quá!"
_ Sao mấy hôm nay tránh mặt tôi vậy? - Kyu hỏi, giọng bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.
_ Đâu...đâu có! -Sungmin vẫn khong nhìn Kyu, bởi cậu nói dối...rất tệ.
_ Đừng chỗi nữa! - Kyu thở dài - Nhìn vào mắt tôi đi. Cậu nghĩ gì?
_ Haiz...! - Sungmin nhìn vào mắt Kyu 1 cách miễn cưỡng - thì cậu cũng thế mà? Có gì khó hiểu đâu?
_ Thực ra... - đến lượt Kyu tránh ánh mắt Sungmin - tôi chỉ nghĩ cậu giận tôi, vậy thôi!
_ Tại sao tôi lại phải giận cậu chứ? -Sungmin ngạc nhiên hỏi
_ Thì cái hôm ở nhà ma... - Kyu bỗng đỏ mặt - tôi...ôm cậu. Vì thế nên tôi nghĩ cậu giận tôi!
_ Ủa? - Sungmin mở to mắt - Thực ra hômđó là...tại tôi ôm cậu trước đấy chứ? Nên...tôi cũng nghĩ cậu giận tôi nên mới tránh mặt cậu. Nhưng quả thật là...tránh mặt cậu, tôi cảm thấy rất khó chịu mệt mỏi thật đấy!
_ Uh...Tôi cũng thấy thế.
_ Hì - Sungmin bật cười. Hình tượng Kyu-lạnh-lùng đổ vỡ, thay vào đó là 1 Kyu-dễ-thương không chịu nổi - Vậy thì, làm hòa nhé?
_ Uh...
Kyu chỉ thốt ra 1 tiếng vu vơ. " Gương mặt Sungmin lúc cười...đáng yêu thật!"
_ Bây giờ có về lớp học không? - Sungmin lay lay tay của Kyu.
_ Trốn cả buổi rồi, bây giờ về thì còn ra thể thống gì?
_ Đi chơi đi!
_ Hả? - Kyu nhíu mày.
_ Thì...đi chơi. Nghỉ học thì đi chơi. Bộ không thích hả? - Sungmin xịu mặt khi thấy phản ứng của Kyu.
_ Ừ thì đi. Nhưng mà đi đâu? Đi nhà ma nhé? - Kyu cười khẩy.
_ ĐIÊN! Có chết tôi cũng không vào đấy 1 lần nữa đâu nhé!
_ Uhm...Có cái này, tôi muốn cho cậu xem.
* flash back*
Sau hôm đi nhà ma...
_ Trời ơi dạo này mình bị mắc cái chứng gì vậy? - Kyu đang đứng trên sân thợng, mắt hướng về phía đằng xa. -Aaaaaaaa! - cậu chợt hét lên như 1 kẻ điên chán đời thật sự.
Bỗng, ở phía chân trời...
Một màu đỏ rực bao trùm, lấp lòa đằng sau những tòa nhà cao tầng. 1 màu đỏ như màu của máu. Hoàng hôn.
[Click để xem chữ kí của only_luv_Sungmin] |