Diễn đàn Lovesuju-vn

Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] EmptyFri Jul 13, 2012 3:35 pm#1
Nhoctini_Min

[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_010 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_012
Nhoctini_Min
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_015 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_017


xem thêm thông tin
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Bài gửi [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin]

* Author: Ú aka Nhoctini_Min


* Rating: K+


* Pairing: KyuMin, HaeHyuk (main). Ngoài ra, mình cũng sẽ không kiểm soát được sự xuất hiện của các nhân vật trong fic


* Disclaimer: Họ không phải là của Au và mình viết fic chỉ để xả stress và là sở thích của mình chứ không vì mục đích lợi nhuận


* Summary: Đọc rồi mới biết được, khó nói trước lắm ^^


* Status: On going


* Note:
Fic KyuMin, HaeHyuk (theo lời con Ti vì nó kết HaeHyuk chứ không là ta cho EunHae rùi). Ai chán (hoặc ghét) boy x boy hoặc là SONEXOTIC làm ơn click back nhé, mình không thích hạn đó và cũng mong trong rum mình không có ai là những kẻ như thế.


Sẽ có những đoạn thay đổi khung cảnh đột ngột, vì thế mỗi khi đọc mà bạn thấy có các dấu sao (*************) thì tự hiểu là thay đổi qua cảnh khác nhé. Đừng thắc mắc vì những thứ tương tự như thế hay than là khó hiểu khi mình đã Note nghen!




NHỮNG MẢNH GHÉP KÍ ỨC




CHAP 1


Một ngày mưa.


*************


“CẠCH!” – Tiếng mở của cánh cửa phòng vang lên, khô khốc.


- SungMin à, em đang làm gì thế? – Một giọng nói hơi khàn đục khẽ vang lên trong căn phòng vắng lặng.


- Không có gì đâu hyung, chỉ là khi thức dậy, em thấy đầu mình hơi đau nên cần thời gian ngồi nghỉ một tí thôi, em sẽ xuống ngay!


- Uhm.....em nhớ xuống mau để appa và umma đợi nhé!


- Vâng!!!!


Kết thúc đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa anh em nhà họ Lee. Lee HyukJae – anh trai của Lee SungMin quay người bước ra ngoài, không quên đóng lại cánh cửa phòng để dành cho cậu em của mình một không gian riêng, yên tĩnh.


*************


7.30 am – Phòng ăn nhà họ Lee.


- Con xuống rồi đây! – HyukJae kéo nhẹ ghế nơi bàn ăn ra buông mình ngồi xuống với vẻ mệt mỏi còn đọng lại trên gương mặt.


- Mới sáng sớm mà con sao thế? Em con đâu? Nó lại không xuống ăn à? – một người đàn bà đã đứng tuổi toát lên vẻ thanh cao trong chính con người, nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống bàn, thoáng nhìn vào đứa con đang ngồi trước mặt mình rồi gặng hỏi.


- Con không biết! Mẹ biết tính em ấy rồi mà, sao lại cứ phải hỏi con? – Tiếng HyukJae vang lên, thay vì trả lời câu hỏi, cậu lại hỏi lại người đối diện khiến vẻ lúng túng thoáng hiện trên khuông mặt người mẹ.


- Sao con lại nói thế? Nó là em con cơ mà? Ba mẹ đi suốt cả ngày làm sao có thể hiểu nó bằng con được? – Tiếng người đàn bà đó một lần nữa lại vang lên phá tan cái không khí khuông mẫu do chính bà tạo ra – Con là anh nó, sao con lại có thể nói ra những lời vô tâm như thế???


- Thế ba mẹ cũng là ba mẹ của em ấy, tại sao lại không quan tâm đến em ấy? – Một lần nữa cậu cất tiếng đầy mỉa mai trong giọng nói, đôi mắt lúc này đang nhìn thẳng vào mắt người mẹ và nở nụ cười nửa miệng.


- Con.....con..... – Người mẹ không thể nói gì nên lời, ánh mắt trân trối nhìn thằng vào đứa con do chính mình sinh ra.


- CÓ IM HẾT ĐI KHÔNG??????!!!!!!!!! – Cùng lúc giọng nói đầy quyền lực ấy vang lên, một tiếng xoảng lớn phát ra ngay trên bàn ăn.


Thoáng chốc, cả bàn ăn của nhà họ Lee đã ngổn ngang mọi thứ......


Ông Lee – Chủ của gia đình này và cũng là Ngài Tổng Thống của đất nước Đại Hàn Dân Quốc – sau khi để câu nói bỏ lửng ở trong không khí ngột ngạt đó thì thô bạo đẩy mạnh ghế và bước vội ra ngoài để mặt hai ánh mắt dõi theo sau mình, một sợ hãi, một căm ghét pha chút khinh bỉ.


Phía trên lầu, ngay cạnh khúc cua của cầu thang từ tầng hai dẫn xuống tầng một, một bàn tay nhỏ nhắn đang khẽ run lên và cố gắng bám chặt lấy thanh nắm.


SungMin đã nghe thấy tất cả. Buồn cười thật, cậu đang khóc cơ đấy, khóc vì những con người ấy cơ đấy, những con người dường như chỉ biết đến tiền tài và danh vọng.


Cho đến lúc này đây, họ đã có tất cả mọi thứ rồi nhưng vẫn không thỏa mãn...


Con người là thế, phải không? Chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ gọi là hạnh phúc nhỏ nhoi xung quanh mình cả, họ chỉ mãi hướng về tương lai mà thôi, những tương lai đầy tham vọng nhưng lại không có hạnh phúc...


Có phải con người là như thế không? Và cậu cũng thế, đúng không?


SungMin mỉm cười đầy cay đắng với suy nghĩ của bản thân.


Khi đặt chân lên những bậc thang dẫn xuống tầng một, cậu đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện đó. Nghe có vẻ giống như cậu là một gánh nặng của gia đình này vậy...


Nhưng...tại sao chứ? Cậu luôn đứng nhất về học tập ở trường, luôn đi theo cha cậu để học hỏi tư cách của một nhà lãnh đạo, luôn mỉm cười trước những chiếc máy ảnh hướng về phía cậu chỉ đơn giản cậu là con trai của tổng thống...như thế là chưa đủ hay sao? Không đủ để gia đình này tự hào về cậu à?
.
.
.

Tiếng động cơ của xe ô tô đã ngày một xa dần ở phía ngoài cổng. Người đàn bà cũng vội vã quay bước về phía cửa lớn để mặc cho đám người giúp việc dọn dẹp đốn ngổn ngang của bữa sáng.


Giờ đây, chỉ còn lại một mình HyukJae giữa phòng ăn cùng đám giúp việc đang cố gắng dọn dẹp và làm lại bữa sáng cho cậu chủ.


Chẳng nói gì, HyukJae cũng đứng dậy và quay về phòng của mình.


Trước khi quay về phòng, HyukJae dừng lại trước cửa phòng cậu em. Cậu toan gõ cửa nhưng lại thôi và nắm lấy cái chốt, xoay vòng và đẩy của bước vào.


Trước mặt anh, hình ảnh của SungMin không khác mấy vào lúc sáng. Có vẻ, cậu chưa nghe và cũng như chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Tạm chấp nhận với giả thuyết của mình, HyukJae lại im lặng đóng cánh cửa lại quay về phòng.


Đợi cho cánh của khép hẳn, SungMin chẳng buồn quay lại mà vẫn cứ mãi nhìn ngắm bầu trời xám xịt và mưa vẫn rả rích rơi.


Đâu đó, một giọt nước mắt khẽ tràn qua khe nhỏ.......rơi xuống.


“Mày thật mít ướt, Lee SungMin!”
.
.
.
.
Không chịu được cảnh mỗi ngày trôi qua đều phải sống trong cái căn nhà rộng lớn đầy lạnh lẽo này, HyukJae vớ vội lấy chiếc áo khoác để ra ngoài.


Mặc cho trời mưa, cậu vẫn cứ bước đi. Ít ra, đối với cậu, được chứng kiến cảnh con người ta cố gắng mưu sinh dưới cái tiết trời mưa thoảng lạnh này vẫn tốt hơn là bó gối trong căn nhà khang trang đó.


Đôi chân vẫn bước, cậu dừng lại trước một cửa tiệm tạp hóa nhỏ. Gương mặt thoáng lộ vẻ đắn đo cân nhắc rồi cũng sải bước đặt chân vào nơi đây.


HyukJae đứng trước máy bán coffee tự động, nhấn nút chọn một li coffee sữa nóng cho mình. Trong thời tiết này, còn gì tuyệt bằng việc nhâm nhi một li coffee nóng và ngắm mưa cơ chứ?


“Mình là một tên vô công rồi nghề mà!”


HyukJae đặt mình ngồi xuống dãy ghế phía ngoài của tiệm tạp hóa nhỏ, ngồi đây có thể ngắm mưa một cách thoải mái. Tự thỏa mãn, cậu để mặc cho ánh mắt của mình mãi hướng về một nơi xa xăm nào đó trong làn mưa kia.................
.
.
.
.
.
*************


- Thời tiết cứ mưa như thế này thì khó chịu thật đấy! – Giọng nói trầm ấm vang lên kèm theo một tiếng thở dài nhỏ.


- Thằng nhóc này! Mới tí tuổi đầu mà tậm tành chuyện thở dài. – Giọng của người trang điểm vang lên có vẻ châm chọc – Ngước mặt lên và nhắm mắt lại nào.


- Nghe noona nói giống như em con nít lắm í! – Cái giọng trầm ấy lại vang lên, mỉa mai lại câu nói của người trang điểm


- Chứ lại không phải à?


Chưa kịp để giọng nói ấy phản bác lại, một giọng nói khác của người thanh niên đã vang lên:


- KyuHyun à, em xong chưa vậy? Tới lượt em rồi đấy!


- Vâng, em xong rồi hyung! – Sau khi câu nói đó phát ra từ phía cửa miệng, anh chàng có tên KyuHyun vội rời khỏi chiếc ghế ngồi nơi bàn trang điểm và tiến về phía cánh cửa nơi người thanh niên vừa phát ra tiếng nói đang đứng.


- Ok, mọi người chuẩn bị trang phục tiếp theo cho cậu ấy nhé – Anh chàng thanh niên đó, một tay vừa cầm cuộn giấy gõ đều đều lên cánh cửa vừa nói đủ to để tất cả mọi người đều nghe thấy


- Vâng!!!!!


Sau khi đảm bảo được công việc của những người nhân viên hậu trường, anh ta quay ra, một tay vẫn cầm cuộn giấy như kịch bản, một tay kéo KyuHyun đi theo sau mình, miệng thì không ngớt nói chuyện và giảng giải những gì KyuHyun sẽ phải làm cho buổi chụp ảnh sắp tới đây.
.
.
.
.
.


- Tốt lắm KyuHyun, chúng ta dừng lại thôi! Em đã rất vất vả rồi, KyuHyun. – tiếng người thợ chụp ảnh vang lên đầy khen ngợi, tay ra dấu OK cho chàng trai đang đứng trước mặt thở dốc.


- Vâng, cảm ơn hyung! Bây giờ em về nhé? – Anh vẫn cười lịch sự đáp lại lời khen nhưng khi hỏi về việc có được phép ra về nghỉ ngơi hay không thì ánh mắt của anh kín đáo liếc nhìn người quản lí hiện đang đứng ở ngay bên cạnh.


- Àh, chuyện đó..... – Câu hỏi của KyuHyun thoáng làm lúng túng cho người thợ chụp ảnh. Rõ ràng, ở đây không ai có quyền được ra về khi chưa có được sự cho phép của người quản lí.


Thảng hoặc, chưa để người thợ chụp ảnh trả lời câu hỏi của KyuHyun, người quản lí vội quay người đi sau khi buông một câu nói ra khỏi khuông miệng:


- Hôm nay em làm rất tốt, có thể về sớm!


Không cần để ý đến việc anh quản lí có biết đến vẻ mặt lúc này của mình hay không, KyuHyun nhảy cẫng lên vì vui mừng.


Chắc hẳn có nhiều người hoài nghi về hành động của anh, nhưng có ai biết rằng đằng sau một lớp phấn dày trên khuôn mặt anh là đôi mắt thâm quần vì 2 ngày vừa qua chưa có lấy 1 phút để nghỉ ngơi để vật lộn với lịch làm việc chồng chéo của một ca sĩ trẻ nổi tiếng.


“Cuối cùng cũng đã đến lúc gặp lại ngôi nhà thân yêu của mình rồi!”


*************


Đêm đã khuya, mưa cũng đã ngớt từ thuở nào. HyukJae vội rảo bước trở về ngôi nhà quen thuộc của mình.


Không khí ấm áp trong chính cửa tiệm tạp hóa nhỏ với đôi vợ chồng già dường như đã khiến anh quên đi cái lạnh giá của cơn mưa kia mà chìm sâu vào giấc ngủ. Cho đến bây giờ, cậu mới cảm thấy mình đã khỏe hơn đôi chút so với sự căng thẳng của buổi sáng.


HyukJae vội bước nhanh qua những ánh đèn điện yếu ớt vào buổi đêm, xe cộ lúc này cũng đã thưa thớt dần. Thành thật mà nói, cậu có thể đi taxi về nhà nhưng cậu lại không muốn ai để ý đến mình với cái địa chỉ nhà của-Tổng-Thống-Đại-Hàn-Dân-Quốc.


“Tốt nhất là nên về nhà thật nhanh!”


KÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Tiếng phanh gấp của một chiếc ô tô.........


Bóng ai đó ngã về phía sau...........


- Xin lỗi....................................


- ...


- Xin lỗi, cậu không sao chứ? - Một bóng người vội vã bước xuống xe.


- Ah....... – tiếng ai đó vang lên có vẻ đau đớn


- Tôi thật sự không cố ý, chỉ vì cậu băng qua đường nhanh quá khiến tôi không kịp xử lí......tôi..... – một giọng nói hơi ngọt của một người con trai vang lên với vẻ phân trần một việc.


- Tôi không sao....


- Tôi sẽ đưa cậu về nhà, coi như trả nợ vậy.........được chứ?


- Tôi không sao!!! – HyukJae lên tiếng lặp lại câu nói của mình với người bên cạnh


- ....


- Anh đi đi, tôi không sao cả - Âm điệu có vẻ nhẹ nhàng hơn nhưng pha chút đau đớn vì vết xước dài trên cánh tay, giờ đang dần rỉ máu.


- Tay cậu......tay cậu chảy máu rồi – Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên, ánh nhìn hướng về phía vết thương của HyukJae


- Cảm ơn vì đã quan tâm tôi đến như thế, tôi không sao cả...... – HyukJae lấy tay bịt miệng vết thương, toan đứng dậy trước ánh mắt có phần lo lắng vì vết thương của mình.


- Nhưng......chính tôi đã khiến cậu gặp tai nạn......


- Xin lỗi, tai nạn đó là do tôi vội vã băng qua đường khi đèn đường chưa thông báo xanh chứ không phải lỗi của anh. Ngoài ra, tôi đã nói với anh là tôi không sao cả nên anh cứ yên tâm mà đi không cần phải lo lắng sợ tôi ăn vạ. Được chứ?


HyukJae tỏ vẻ khó chịu trong từng câu chữ. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào người đối diện, một lần nữa làm người đối diện thoáng lúng túng


- Vậy.....vậy......cậu có cần tôi giúp gì không?


- Anh này lạ nhỉ? – tiếng cậu vang lên như có chút tức giận – Không! Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho tôi.


Nói rồi, HyukJae vội đứng dậy, tay vẫn ôm lấy cánh tay bị thương quay lưng đi........


Người con trai kia sau một thoáng ngần ngại rồi cũng lên lại xe để quay về nhà. Chiếc xe ô tô vừa lăn bánh được vài giây rồi lại. Bóng người đó lại mở cửa xe ra, một thoáng lưỡng lự rồi quyết định bước về hướng HyukJae.


- Cậu cần nó chứ? – Chàng trai lạ đưa ra một chiếc áo khoác đã hơi phai màu về hướng HyukJae.


Cậu quay người nhìn thẳng vào ánh mắt người đối diện một lần nữa. Dường như cảm nhận được sự thành tâm của người đối diện, HyukJae bất giác mỉm cười cùng lúc nhận lấy chiếc áo khoác từ tay người lạ mà không quên đáp trả một câu:


- Cảm ơn anh!


Nói rồi, cậu choàng vội chiếc áo khoác lên thân hình mỏng manh của mình rồi quay người đi tiếp bỏ mặc một người đang ngẩn ngơ vì nụ cười đó


“Một thiên thần!”
.
.
.
.
.
.
.

*************


0.13 am – Nhà họ Lee


Cả đêm, SungMin không hề chợp mắt được, cái cảm giác tự thấy mình vô dụng dường như cứ đặt một gánh nặng vô hình lên vai cậu. Cậu, phải rời khỏi đây thôi!


“Phải rời khỏi đây thôi!”


Đó không phải là một ý nghĩ bồng bột xuất hiện trong cậu như sự ngu ngốc của những đứa trẻ mới lớn.


Bởi vì......


Chẳng phải cậu là gánh nặng của gia đình này, của ba mẹ mình hay sao?


Chẳng phải như thế hay sao???


Vậy.....


Nếu cậu có đi thì cũng chẳng sao cả......


Vì......


Bớt đi một gánh nặng có lẽ sẽ tốt hơn cho họ.....và... cả cho cậu nữa....
.
.
.
Nói là làm, SungMin lôi vội điện thoại của mình ra và đăng kí một chuyến bay sớm vào ngày mai:


Hãng ABC, chuyến bay đến Paris – 6.00 am


*************


HyukJae đã về tới nhà. Cậu nhẹ nhàng đi vào bằng cửa sau để tránh phá giấc ngủ của mọi người trong nhà.


Dừng lại trước cửa phòng SungMin, HyukJae định mở cửa để kiểm tra xem cậu em đã ngủ chưa nhưng lại thôi. Giờ này, SungMin không ngủ thì còn làm cái gì nữa cơ chứ?


Cậu mở cửa phòng, buông mình xuống giường nệm êm ái nhưng tạo cho con người ta cảm giác lạnh lẽo.


Nằm một lúc, tự cảm thấy sự khó chịu trong người, HyukJae vội vàng lục lọi quần áo để đi tắm.


Vất đồ bẩn qua một bên, HyukJae lẳng lặng nhìn thật kĩ lại cái áo khoác mà người lạ lúc nãy đưa cho mình.


“Quả là một người kì lạ!”


Cậu treo vội cái áo lên móc đồ trong nhà tắm , mở vòi sen thật mạnh để dòng nước cuốn trôi đi những mệt nhoài của ngày hôm nay.
.
.
.
.
HyukJae không buồn mặc bộ quần áo lúc nãy mình kiếm tìm mà chỉ khoác hờ chiếc áo choàng tắm rồi tiến lại chiếc giường quen thuộc.


Cậu vớ lấy cái điện thoại đặt bên cạnh đèn ngủ rồi ngả lưng lên giường.


“Bạn có một tin nhắn!”


From Angel to Monkey


Nhóc! Hyung đã xin phép appa và umma rồi, sáng mai hyung và KangIn hyung sẽ về. Bất ngờ không? Hai hyung sẽ làm việc cùng với appa trong nhà Xanh. Hyung đã báo trước với appa và umma rồi nên sáng mai nhóc nhớ đi đón bọn hyung nhé. Chuyến bay XYZ vào lúc 6.00 am. Yêu nhóc!
.
.
.
“Teuk hyung này, bao lâu nay vẫn như thế? Rõ ràng là có người yêu rồi mà vẫn giữa bản tính trẻ con đó. Từ ngày hyung sang Mĩ du học vào ba năm về trước, Lee HyukJae đã không còn là nhóc của hyung nữa rồi. Nhưng, dù sao cũng mừng hyung trở về. Ngày mai, em và SungMin sẽ đón hyung.”
.
.
.
.
.
HyukJae dậy vào lúc 5h sáng, gõ cửa phòng SungMin rồi bước vào. Thường thì giờ này SungMin đã dậy rồi nhưng có vẻ như cậu em của anh vẫn chưa dậy thì phải?!!!


Toan đánh thức SungMin dậy nhưng anh lại thôi với ý định là nên để cậu ngủ thêm một chút nữa rồi sẽ dành cho cậu một bất ngờ sau.


HyukJae một tay cầm áo khoác, một tay cầm lấy chìa khóa xe ô tô rồi bước vào gara xe. Trước khi đi, anh không quên dặn người giúp việc chuẩn bị một bữa sáng thật ngon.
.
.
.
.
.


Được sửa bởi Nhoctini_Min ngày Sun Jul 22, 2012 1:40 pm; sửa lần 2.

Chữ Ký
[Click để xem chữ kí của Nhoctini_Min]
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] EmptyThu Jul 19, 2012 7:57 pm#2
Nhoctini_Min

[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_010 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_012
Nhoctini_Min
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_015 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_017


xem thêm thông tin
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Bài gửi Re: [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin]
CHAP 2

5.30 am - Sân bay quốc tế.


SungMin hơi choáng với sự “ấm áp” thái quá của sân bay này so với thời tiết khắc nghiệt bên ngoài. Vốn dĩ sức khoẻ cậu không tốt lắm, việc đi máy bay đường dài hẳn cũng là một vấn đề đối với cậu. Núp mặt lại sau chiếc mũ len màu hồng, SungMin vội sải bước đến quày soát vé
.
.
.
*************


Cái tin con trai ngài Tổng Thống về nước khiến phía báo chí cả truyền hình đều nháo nhào cả lên. LeeTeuk và KangIn xuống máy bay sớm gần nửa tiếng khiến cho cả hai phải chật vật từ cổng VIP sang cổng thứ 13 để trốn cánh phóng viên.


- Ôi...Innie, hyung chết mất, hix. Cái hãng bay chết tiệt, rõ ràng là thông báo 6.00 mới hạ cánh, thế mà lại đến nơi sớm hơn. Axx, mà nhóc Khỉ kia lại là chúa chậm trễ nữa chứ. Chúng ta phải đợi bao lâu nữa đây?


Vâng~~~~~~ chính là LeeTeuk cùng giọng nói “oanh vàng” của mình. Và người đang đứng nhăn mặt bên cạnh, không ai khác chính là “bạn trai” của Leeteuk nhà ta – KangIn.
.
.
.
.

5.45 am - Sân bay quốc tế.


CỐP!!!!!


- Xin lỗi, cho tôi xin lỗi, tại tôi vội quá,...xin lỗi – Một người con trai với giọng nói dễ thương vang lên với lời xin lỗi dành cho LeeTeuk.


- Àh, không sao đâu, tôi không bị sao cả… – LeeTeuk hơi áy náy khi đột nhiên có người đụng phải rồi lại hấp tấp xin lỗi mình.


- Vâng, thành thật xin lỗi anh.


- Cậu đang vội mà, cậu cứ đi đi.


- Vâng, xin lỗi anh, …


Kết thúc đoạn hội thoại, LeeTeuk hơi ngẩn người nhìn theo cái bóng nhỏ dần khuất hẳn sau đám đông người đang đổ về phía sân bay


- Teuk hyung, có chuyện gì thế? – KangIn thoáng siết chặt đôi tay rắn chắc của mình trên bờ vai gầy của LeeTeuk khi thấy anh chỉ mãi nhìn theo cậu nhóc kia.


- Không có gì đâu Innie, chúng ta đi thôi!


- Vâng! – KangIn với vẻ mặt hơi khó hiểu nhìn LeeTeuk nhưng cuối cùng cũng nắm chặt lấy tay anh rồi cùng đi…
.
.
.
.
.
“Chỉ vì giọng nói và mùi hương đó quá giống SungMin thôi!”
.
.
.
.
.
.
5.58 am - Sân bay quốc tế.


- Hyung, em ở đây, các hyung ra sớm thế? – Tiếng HyukJae vang vọng qua lớp kính của cửa xe ô tô
.
.
.
.
- SungMin không đi với em à? – KangIn vừa cất hành lí vào cốp xe vừa hỏi chuyện xã giao


- Không ạ, SungMin còn đang ngủ. Chắc tại hôm qua trời mưa lớn, sức khoẻ em ấy lại yếu nên em để cho em ấy nghỉ ngơi.


- Uk…


- …


LeeTeuk mặc dù nghe thấy đoạn đối thoại giữa HyukJae và KangIn nhưng không nói gì và hình như cũng chẳng mấy quan tâm đến nội dung câu chuyện giữa hai người, anh chỉ lặng lẽ hướng mắt về phía sân bay cùng với đôi mắt vô hồn.


Không nói gì, cả ba nguời cùng nhau lên xe để ra về.


*************


6.00 am - Sân bay quốc tế. Chuyến bay ABC đến Paris cất cánh.


*************


6.32 am – Khuông viên nhà họ Lee


- Cuối cùng cũng đã được về nhà rồi, Oa oa oa oa!!!!!!!!!!! – LeeTeuk hai tay gian rộng, đón lấy đợt gió đầu tiên qua từng khe hở cơ thể, cảm nhận được làn gió mát rượi xuất phát từ khuông viên rộng lớn của toà nhà trước mặt.


- Hyung cũng giúp đi chứ????? – Tiếng HyukJae “chua chát” vang lên bên cạnh phá vỡ đi bầu không khí “lãng mạn” do hyung mình vừa mới xây dựng lên vài phút trước.


- Thằng nhóc này, hyung mày vừa mới về nhà mà đã bắt hyung lo mấy cái việc bao đồng đó àk? – LeeTeuk liếc mắt đến nơi phát ra tiếng nói kia, hiện ánh mắt đó đang dừng lại trên khuông mặt cậu em quý hoá của anh.


- Thế...KangIn hyung thì sao???? – HyukJae hai tay bỏ vào trong túi quần đi ung dung, đầu hơi hất về phía bên cạnh nơi KangIn đang chật vật với đống hành lí của hai người.


LeeTeuk mở to mắt nhìn người yêu của mình rồi la lên:


- KangIn!!!!!! Em đang làm gì thế? Quản gia đâu rồi, làm ăn thế hả?


- Hyung, hyung nói nhỏ nhỏ thôi… – KangIn nhìn anh với ánh mắt cầu khẩn, mồ hôi từ từ túa ra trên vầng trán cao. – Em mang vào được mà.


Quét mắt một lần nữa về phía cậu em, LeeTeuk bắt gặp thấy khuôn mặt ngây thơ vô số tội của HyukJae đang nhìn anh với đôi ướt đang cố chớp chớp làm duyên


- QUẢN GIAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Tiếng hét vang lên đánh thức mọi giấc ngủ của những con người đang sống trong toà nhà trước mặt cũng như những sinh linh bé nhỏ xung quanh.


Một ngày mới bắt đầu!!!!!!
.
.
.
.
Leeteuk tranh thủ sắp xếp lại hành lí vào căn phòng màu trắng quen thuộc của mình trong lúc KangIn đang tắm.


Nhìn ngắm lại khung cảnh xung quanh. Từ ba năm trước rồi,...có vẻ như không khác đi bao nhiêu. Chắc hẳn rằng từ khi anh đi du học tới nay, căn phòng này luôn được dọn dẹp.

.
.
.
HyukJae ngần ngại đứng trước cửa SungMin. Sau một thoáng suy nghĩ, anh không gõ cửa mà lại đẩy thẳng vào trong. Xung quanh, mọi thứ dường như chẳng khác gì so với lúc anh đi...SungMin vẫn đang còn ngủ?!!!


- SungMin à... – Tiếng HyukJae lẳng lặng vang lên trong khoảng không yên tĩnh của căn phòng, chân từng bước một tiếng lại chiếc giường hồng nằm chệch về phía bên trái của căn phòng.


- …


- … - HyukJae vẫn bước từng bước nhẹ nhàng với ý định sẽ đánh thức SungMin


Những tiếng chim đầu ngày từ lúc nào trở nên im bặt, nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp dần len lỏi qua khung cửa sổ. Đồng thời, những tia nắng tưởng như là nhỏ nhoi đó, lại làm tăng lên cái không khí ngột ngạt trong căn phòng lúc này.


Bước vội tới cửa sổ hướng ra phía Đông, HyukJae mở toan cửa, mặc cho những tia nắng kia đánh chiếm nhau qua khung cửa để tràn thẳng vào, làm sáng bừng cả căn phòng với tông màu hồng nhạt.


Một lần nữa, HyukJae tiến về phía chiếc giường hồng.


Khẽ lay nhẹ một dáng người đang nằm ngủ dưới tấm chăn dày...


Vẫn không có gì cả...


Dường như cảm nhận được điều gì đó bất an, HyukJae giật vội tắm chăn ra khỏi giường.


Trống trơn!
.
.
.
Từng hình ảnh một đang được nạp thẳng vào đầu anh.


“SungMin đã đi đâu rồi?”
.
.
.
Tiếng gọi của con tim giờ đây đã lên tiếng nhanh hơn lí trí.


HyukJae chỉ kịp đẩy cửa phòng chạy vội ra ngoài. Kím tìm ông quản gia và những người giúp việc trong nhà chỉ để hỏi câu hỏi: “Có thấy SungMin ở đâu không?”


Kết quả, chỉ là một con số không.


*************


Cánh cửa phòng của LeeTeuk bị đẩy một cách mạnh bạo, tiếng HyukJae sau một thoáng quan sát kĩ càng từng ngóc ngách của căn phòng cuối cùng cũng vang lên:


- Hyung...em ấy biến mất rồi – Ánh mắt vô hồn của HyukJae hướng về phía LeeTeuk cùng với giọng nói ngắt quãng. Bàn tay còn run rẩy nơi nắm cửa.


- HyukJae...SungMin ư? – LeeTeuk chỉ kịp hướng ánh mắt vội vã về phía cửa ra vào. Bộ não vi tính của anh đang cố gắng hoạt động thật nhanh để nạp dữ liệu.


Từng câu chữ của HyukJae đang dần tái hiện lại trong anh


- SungMin...đi đâu? ... – LeeTeuk bỏ lửng câu nói


- Em...không biết...


*************


Mặt trời lên cao, những vạt nắng sẵn sàng đâm thẳng qua từng tán cây để tràn đầy trên mặt sân thoáng. Gió ngớt, bầu trời không một áng mây.....chỉ còn sắc màu xanh.


Một người đã rời xa quê hương...để đến một nơi khác



Đến một nơi mà không ai biết tôi


Đến một nơi mà tôi có thể quên đi tất cả


Đến một nơi mà tôi có thể bắt đầu lại từ đầu


Một nơi không hề có cái quá khứ ác nghiệt kia


Tôi cầu xin Người đấy
.
.
.
Hãy để tôi đi!

*************


10.45.am – Cảnh sát trung tâm Seoul.


- Cái gì? Các anh muốn báo tìm em mình à? Những đứa bỏ nhà đi bụi á? – một cái giọng trầm đục của tên cảnh sát phát ra tỏ vẻ khó chịu.


- Vâng! – giọng LeeTeuk có hơi ngập ngừng, mắt không dám nhìn thẳng.


- Thế cậu đã báo với bố mẹ các cậu chưa? – tên cảnh sát tiếp tục hỏi.


- Ah, chuyện đó... – lại ngập ngừng


- Huhm?... – nhếch nhẹ mí mắt lên, tên cảnh sát nói có chút gì đó khinh bỉ


- Àh, chúng tôi sẽ báo với họ ngay bây giờ - LeeTeuk vẫn cuối gằm mặt, đôi vai gầy thoáng run nhẹ.


Phía sau, KangIn nắm chặt lấy đôi vai ấy, an ủi.


RẦM!!!!!!


HyukJae từ lúc đến chỉ im lặng mà không nói gì. Nhưng lúc này đây, anh giận dữ đập bàn một cái thật mạnh rồi đứng lên bước vội ra ngoài mặc cho những ánh mắt nhìn mình khó hiểu...


“Em đã đi đâu cơ chứ, Lee SungMin?”
.
.
.
.

*************


9.43 pm – Biệt thự nhà họ Lee


- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – tiếng hét tức giận vang lên trong tòa nhà rộng lớn


- Appa... – tiếng LeeTeuk run rẩy cùng ánh mắt ngân ngấn nước hướng về phía người đàn ông mà mình gọi là appa, người quyền lực nhất đất nước này.


- Mày...mày thực sự không biết nó đã đi đâu sao?????????? – một lần nữa, giọng nói đầy quyền uy đó lại vang lên, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào mặt HyukJae, giọng nói chứa đựng sự giận dữ cố kìm chế.


- Mình à, việc SungMin đi đâu phải là lỗi của HyukJae? – giọng người phụ nữ vang lên như cầu xin.


- Tôi chỉ mới ra ngoài vào hôm qua, và bây giờ SungMin đã biến mất. Bà nghĩ, ở đây ai mới là người chịu trách nhiệm hả????? – Ông ta tức giận quát lên rồi tiếp lời mình


- Vậy mà bây giờ nó nói mình không hề biết gì hết sao?



Đảo mắt về phía người vợ rồi ánh mắt đó dừng lại ngay trên khuông mặt giờ đang cuối gằm của HyukJae, ông tiếp tục quát lên


- Tao thật sự quá thất vọng vì mày, vậy là mày nghĩ mày không hề có lỗi trong việc này sao?????? – Từng chữ một như được gằn lên trong cổ họng. Âm điệu cũng lên cao và to hơn trong những câu chữ cuối cùng.


- Con thật sự không biết gì hết...con xin lỗi. – Là HyukJae.


Nhận được cái lườm sắc lẹm từ chính người cha, HyukJae không nói gì, anh lẳng lặng phá vỡ cái ôm an ủi của LeeTeuk dành cho mình, quay người bước về phòng.


"Đã quá mệt mỏi khi phải che giấu đi cảm xúc của mình rồi!"


"Sao lại là em ấy cơ chứ?"


*************


0.00.am


Chuyến bay hãng ABC hạ cánh tại sân bay Paris.


*************

Chap này hơi ngắn, mình sẽ bù cho mọi người vào Chap 3 sau hen .^^.
[b]

Chữ Ký
[Click để xem chữ kí của Nhoctini_Min]
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] EmptySun Jul 22, 2012 3:12 pm#3
Nhoctini_Min

[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_010 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_012
Nhoctini_Min
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_015 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_017


xem thêm thông tin
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Thú nuôi Thú nuôi : Thú đột biến X1
Bài đã đăng Bài đã đăng : 17
Số tiền (xu Suju) Số tiền (xu Suju) : 43099
Được cảm ơn Được cảm ơn : 10
Tham gia ngày Tham gia ngày : 26/06/2012
Bài gửi Re: [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin]
CHAP 3

*************


- Nhà ơi!!!!! Hyung ơi!!!!!!!!!!!!!! Em về rồi đây!!!!!!!!!!!!!!!! – một chàng trai đạp phăng cái cửa ra vào của nhà mình, miệng không ngừng la to mừng rỡ.


- KyuHyun? – em được về rồi sao???? – một chàng trai khác thò đầu ra từ nhà bếp, tay vẫn còn đang cầm lấy bát mì còn dang dở.


- Vâng! Hyung ơi, em nhớ hyung quá!!!!!!!! Huhuhuhuhuhuhu – KyuHyun chạy vội lại và ôm chầm lấy chàng trai kia và sụt sùi, mặc cho anh ta hốt hoảng với bát mì của mình.


- Thằng nhóc kia, cẩn thận với bữa tối của hyung. – giọng nói hốt hoảng pha lẫn một tẹo giọng điệu trách yêu thằng con trai cao hơn anh nhưng tính cách thì lại quá trẻ con.


- Hixxxxx, appa, umma ơi, appa và umma có thấy không? DongHae hyung coi con không bằng tô mì của hyung ấy kìa!!!!!! Oa oa oa oa.


- Ơ! Cái thằng này lạ nhỉ? Mới về mà đã đổ tội cho con rồi kìa appa, umma – vừa nói, DongHae vừa hướng mắt nhìn về phía cái bàn đặt linh vị của một đôi vợ chồng. Chính là appa và umma của DongHae và KyuHyun.


- Ai thèm đổ tội cho hyung ấy chớ? – KyuHyun đưa tay lên giả vờ quẹt nước mắt, mắt cậu lúc này cũng hướng về phía cái bàn đó – appa, umma nhỉ?


- Thôi đi ông tướng, chú mày đã ăn gì chưa??? – DongHae cười khì, tay với lên xoa đầu “thằng nhóc” cao hơn anh cả một khúc.


- Chưa! – bỏ qua cả kính ngữ, KyuHyun đáp gọn, mắt nhắm tít lại vì cười, tay xách cái túi đưa lên cao trước mặt ông anh – Em biết thể nào về nhà cũng thấy cả tá vỏ mì tôm nên em mua cái này về để cùng hyung ăn!


- Thằng nhóc này! Kính ngữ của mày đâu? – DongHae vì không thể cốc đầu được cái đứa đang đứng trước mặt mình nên anh đấm thẳng vào bụng KyuHyun là cho cậu ngưng hẳn nụ cười, mặt nhăn lên xuýt xoa vì đau đớn.


- Hyung này, người ta có lòng tốt thế mà hyung lại oánh em – KyuHyun nhăn mặt, tiếp tục lên tiếng xuýt xoa cho cái cơ bụng của mình.


- Thôi, hyung xin lỗi – DongHae đành cười trừ - em đi tắm đi, hyung sẽ giọn đồ cho.


- Vâng! Em sẽ tắm nhanh thôi – KyuHyun sau khi thấy được vẻ mặt “xuống nước” của DongHae thì tươi cười trở lại. Quay người tiến về phía cửa phòng của mình.



“Appa, umma à...KyuHyun đã về rồi đây!”
.
.
.
.
.
- Cơm! Cơm! Cơm! – KyuHyun lúc này như một đứa trẻ đòi ăn, tay thì cầm cái thìa gõ gõ vào cái bát trước mặt, miệng không ngớt tiếng gọi “cơm”.


- Cơm đây! – DongHae nhăn mặt nhìn thằng em mình, nhanh chóng quay người đặt một lô lốc các món ăn lên bàn – lớn to đầu mà còn như trẻ nít ấy, thế thì làm sao em có bạn gái được?


- Xì!!!!!!! – KyuHyun bỉu môi – Hyung nói sao ấy chứ, em không muốn thôi. Nếu em mà muốn thì có hàng tá cô chạy theo ấy chứ. – Nói rồi cậu nhe răng cười hì hì.
.
.
.
Hai anh em im lặng ăn cơm mà không nói gì với nhau nữa vì cả hai điều biết không có gì cần hơn sự im lặng ngay lúc này: “Hôm nay là ngày giỗ ba mẹ của các anh!”


Bữa cơm đã gần xong, DongHae đành khơi chuyện trước:


- Em được nghỉ phép à?


- Vâng! – KyuHyun đáp mà không ngẩn đầu lên, tay vẫn múc từng thìa canh đưa lên miệng – em đã cố gắng làm xong công việc để hôm nay có thể về nhà.


- Uhm...
.
.
.

- Hyung... – là KyuHyun.


- Uhm...hyung đây. – DongHae buông hẳn cái thìa xuống bàn, đầu ngẩn lên thì bắt gặp ánh mắt KyuHyun đang nhìn mình. – Có chuyện gì à?


- Àk, em... có chuyện này muốn nói với hyung... – Giọng nói cậu có vẻ ngượng ngùng, tay đưa lên vò rối cả mái tóc


- ... – DongHae im lặng như đang chờ đợi một điều gì đó.


- Chúng ta...chuyển nhà...được không hyung? – Vừa nói, KyuHyun vừa quay mặt để tránh ánh nhìn của DongHae.


- ... chuyển nhà?


- Vâng...được không hyung?


- Tại sao??


- Vì...hyung đường đường là chủ tịch của công ty lớn nhất Hàn Quốc...không lẽ hyung cứ mãi sống trong căn hộ nhỏ bé này????...và ...cả em nữa...


- ... – chẳng nói gì, DongHae chỉ nhìn KyuHyun và lặng lẽ cười.


- ... *bối rối*


- Thằng nhóc ngốc! – nói rồi, anh cười thật lớn – chủ tịch công ty lớn nhất Hàn Quốc thì sao chứ? Sống ở đâu chúng ta thấy thoải mái là được rồi nhóc à!


- ...nhưng...


- KyuHyun à...đây là nhà của chúng ta...gia đình họ Cho, đúng không em?


- ...vâng...


- Nếu thế thì được rồi – DongHae nhìn cậu em cười khì – appa và umma đã cố gắng dành dụm tiền để mua căn hộ này mà, chúng ta không phải cũng đã quá quen với việc sống ở đây rồi sao?...sống...như một gia đình bình thường vậy...


- ...


- ...


- ...em xin lỗi...


- Gì chứ? Thằng nhóc này – một lần nữa, anh lại nhe răng ra cười.


- ...em không biết đâu! Em lên phòng đây!!!! – KyuHyun lấy lại giọng nói vốn có của mình, cố nói thật to để che bớt đi vẻ ngượng ngùng đang ngày một thể hiện rõ trên khuôn mặt.


- Này...KyuHyun...này...


DongHae ngồi đó nhìn theo đứa em của mình khuất hẳn sau góc nhà nơi có cầu thang dẫn lên tầng 2. Người ngẩn ra một lát rồi lại nở một nụ cười hình chữ nhất – một nụ cười buồn.



*************Phòng KyuHyun*************


KyuHyun nằm trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà với cánh tay đặt trên trán, cậu đang suy nghĩ.


Đã quá lâu rồi để cậu có thể nhớ tất cả...


Nhớ về vụ tai nạn cách đây 13 năm...


Một ngày mưa...một buổi tối kinh hoàng...đã cướp đi cha mẹ cậu


Chính là ngày hôm nay...
.
.
.
.
.
“Bạn có một tin nhắn!”


“Là từ anh quản lí.”


Ngay ngày mai, em sẽ đi Paris để chụp ảnh theo hợp đồng thời trang của chúng ta, vì thế nên tối nay hay nghỉ ngơi. Ngày mai, anh sẽ cho xe qua đón em sớm!


“Lại một lịch làm việc dày đặc!”
.
.
.
.
4.13 am – Căn hộ nhà họ Cho.


DongHae thức dậy vì cảm thấy khát nước, anh cố gắng bước thật bước thật nhẹ nhàng để không làm KyuHyun thức giấc.
.
.
.
Cạch! – tiếng cánh cửa phòng bật mở


- Hyung? – KyuHyun nói với tông giọng trầm đầy ngờ vực, chân không ngừng bước về phía nhà bếp khi thấy ánh đèn phát ra từ nơi đây.


- KyuHyun hả? Sao em dậy sớm vậy? – DongHae hỏi đầy ngạc nhiên khi thấy KyuHyun dậy vào giờ này.


- Ah...thật ra – ngập ngừng – sáng nay, em phải bay qua Paris để chụp hình cho hợp đồng quảng cáo...


- Oh, ...vậy à! – DongHae thể hiện rõ cử chỉ thất vọng từ cử chỉ đến giọng nói ngập ngừng


- Vâng! – một giọng nói thất vọng không kém kèm theo tiếng thở dài nhỏ.


- ...


- Hyung hãy tự chăm sóc bản thân nhé! Em ...có lẽ sẽ phải đi một tháng. Nếu có chuyện gì, hãy gọi cho em...


- Thằng nhóc này – DongHae cố nặn ra một nụ cười – Ai mới là người cần phải tự chăm sóc bản thân cơ chứ?


- Hyung này! – KyuHyun nói với giọng trách móc – Em không còn là trẻ con nữa, với lại ở đó sẽ có anh quản lí chăm sóc cho em. Hyung đừng lo!


- Uhm...nhưng...à...


- Dạ??


- Không có gì đâu, chỉ là em nhớ giữ gìn sức khỏe để có thể làm việc thật tốt. Rồi sau đó có thể về sớm thôi!


- Vâng...nếu thế...em đi đây! Thật ra xe của công ty quản lí đã đợi sẵn ở dưới nhà mình rồi...


- Vậy...em đi nhé.


- Vâng.


Nói rồi, KyuHyun cầm chặt lấy cái vali với vài bộ quần áo quay người đi. Đợi cho tiếng kéo của vali mất hẳn, DongHae thả người ngồi xuống chiếc ghế trong phòng ăn, lòng vẫn còn ngổn ngang mọi thứ.


KyuHyun – ca sĩ trẻ nổi tiếng, luôn phải đi lưu diễn, chụp ảnh, đóng quảng cáo. Thậm chí chuyện cậu đi cả tháng chưa về là một chuyện bình thường. Nhưng...hôm qua là ngày giỗ của cha mẹ...KyuHyun vẫn chưa rót được một li rượu cho cả hai người...


DongHae cuối cùng cũng đứng lên quay về phòng, một vị giám đốc trẻ tuổi như anh lúc nào cũng sống chung với núi công việc, những chuyện như thế, không khỏi làm anh không suy nghĩ. Giấc ngủ của anh có lẽ không thể tiếp tục, DongHae liền bước đến bàn làm việc, bắt đầu sớm cho một ngày vật lộn với đống giấy tờ của công ty.
.
.
.
.


*************


5.30am – Sân bay quốc tế.


Một chuyến bay đi Paris cất cánh


*************


10.30 pm


Chuyến bay được hạ cánh xuống sân bay Paris


*************


8.00 am – Paris.


Chỉ kịp đánh một giấc sau khi hạ cánh tại Paris, KyuHyun bắt đầu với lịch làm việc của mình.
.
.
.
.
.
.


*************


Một tuần sau
.
.
.
.
.
LeeTeuk đi xung quanh cả căn phòng của HyukJae nhưng không thấy cậu đâu.


- Quái, thằng nhóc này đi đâu vậy nhỉ?


Bước ra khỏi phòng, LeeTeuk nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Cùng lúc, một tiếng “Cạch!” nhỏ vang lên ở căn phòng bên cạnh – là phòng của SungMin.


Khẽ đẩy nhẹ cửa, LeeTeuk đảo ánh mắt của mình xung quanh phòng


- HyukJae? – Tiếng LeeTeuk vang lên đầy nghi hoặc, mắt hướng về phía ánh sáng yếu ớt của bóng đèn ngủ.


Bên cạnh chiếc giường màu hồng nhạt ấy, HyukJae đang ngồi trên cái bàn hướng về phía cửa sổ, một tay cầm chai rượu, một tay đưa chiếc ly lớn lên miệng và uống một hơi.


- HyukJae, em đang làm gì thế hả? – LeeTeuk quát lớn, chân bước vội về phía HyukJae và giựt lấy chai rượu trên tay cậu.


Cảm giác được sự trống trải, HyukJae ngước mặt lên tìm kiếm người đã lấy mất chai rượu của mình, bắt gặp được cái nhăn mặt của LeeTeuk, cậu cười xuề xòa.


- Hyung! Hức...hyung, hờ hờ...hức...hyung uống với em...hức...một ly nào... – tiếng HyukJae vang lên đứt quãng trong cơn men, ngay cả chính LeeTeuk cũng không biết cậu đang say vì rượu hay...đang khóc nữa...


- Em hãy thôi đi! Cho đến bao giờ em mới thôi dằn vặt bản thân mình cơ chứ?


- ...


Hãy để quá khứ trôi qua đi em!


Và cùng anh sống với hiện tại này.


Dù có khó khăn đi chăng nữa....


Không phải là sẽ tốt hơn khi sống với những đau khổ đó hay s
ao?
.
.
.
.
.

- Đã đến lúc chúng ta nên quên đi SungMin rồi! Chẳng phải sao? – LeeTeuk nói, giọng hơi nghèn nghẹn.


- Hyung...– HyukJae giương mắt lên nhìn LeeTeuk đầy ngỡ ngàng – Hyung ...đang nói gì vậy????


- Không phải là em và cả hyung đều nên quên SungMin hay sao??? – LeeTeuk gần như hét lên, đôi mắt giờ hiện rõ từng đường gân đỏ...tuyệt nhiên, chưa hề rơi nước mắt...


- SungMin...là em trai chúng ta...hyung à... – HyukJae như không tin vào tai mình, anh xoay người hẳn về phía LeeTeuk, bàn tay nắm chặt lấy cạnh bàn ngăn cho chúng không thể hiện ra sự sợ hãi của anh...ngay lúc này!


- HyukJae, em nghe kĩ những lời hyung sắp nói đây! – LeeTeuk hít vào một hơi thật sâu, xoáy sâu đôi mắt của mình vào trong khuông mặt của HyukJae


- ...


Một khoảng không im lặng.


Cả hai gần như ngừng thở.



- SungMin...không phải là em trai của chúng ta...


“SungMin... không phải là em trai của chúng ta...”


“...không phải là em trai của chúng ta...”


“...không phải...”


- Hyung...hyung đang nói gì vậy??? – câu hỏi được bật ra từ khuông miệng thoáng tái, đôi lông mày của HyukJae nhíu lại đầy khó hiểu đối với câu nói mà HyukJae cho là LeeTeuk đang nói đùa với mình.


- SungMin...không phải là em ruột của chúng ta. – LeeTeuk nhấn mạnh từng chữ một trong câu nói của anh.



Im lặng...



- Hyung đã nói rồi! NÓ KHÔNG PHẢI LÀ EM CỦA CHÚNG TA!!!!!!! Nó chỉ là một đứa con nuôi của appa chúng ta thôi. Là đứa con của một người đàn bà mà appa chúng ta đã mắc nợ...


- Hyung...


- SUNGMIN KHÔNG PHẢI LÀ EM RUỘT CỦA CHÚNG TA!!!!!!!!!!! – LeeTeuk hét lên, từng giọt nước mắt thường trực trên khóe mắt từ lâu giờ tuôn trào...



“Đã quá lâu rồi nếu hyung vẫn mãi giữ bí mật đó...”




SungMin không phải là em ruột của chúng ta...


Làm thế nào mà hyung ấy biết được?




- Vì vậy...em hãy quên SungMin đi. Hãy coi nó như một kẻ xa lạ - tiếng LeeTeuk một lần nữa vang lên trong khoảng không im lặng của căn phòng. Dứt khoát.



BỐP!!!!!!!


- Hyung nghĩ SungMin là ai? Nó là em trai của em, đứa em mà em yêu thương! ... Vậy mà bây giờ...hyung nói em quên đi SungMin ư???



“Cú đấm đó...là em dành cho hyung!”


- Em đang nói gì thế? Em quá thảm hại rồi, em có biết không? – LeeTeuk lên cao giọng ở những câu chữ cuối cùng, sau khi nhanh chóng quẹt lấy vết máu nơi khóe miệng, anh liền đứng dậy trả lại cho HyukJae một cú đấm khác...


BỐP!!!!!!!!



HyukJae ngã người ra phía sau, lưng dựa vào bức tường lạnh, ánh mắt anh lúc này cũng thế...lạnh tanh...không một chút xúc cảm...



YAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



XOẢNG!!!!



Chiếc gương phía sau lưng LeeTeuk gần như nát vụt... từng mảnh...


Máu...theo từng vết nứt đó...khẽ rơi....


Mặc kệ bàn tay của mình đang chảy máu không ngừng...HyukJae quay người bỏ đi...



Căn phòng quay trở lại sự tĩnh lặng vốn có...


Tấm lưng gầy của LeeTeuk vẫn áp sát vào tấm gương vỡ phía sau. Nước mắt cứ vô thức rơi...
.
.
.
.
.



“Người đã đi đâu?”


“Xin hãy quay lại...”


“Hãy mãi ở bên tôi...”


“Được chứ?”



*******************************************

Sorry mọi người, vì để phù hợp với fic nên mình đã điều chỉnh độ tuổi và tên họ ủa các nhận vật (điển hình ở đây là DongHae) mong mọi người hiểu cho ^^

Chữ Ký
[Click để xem chữ kí của Nhoctini_Min]
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Empty#4
Sponsored content

[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_010 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_012
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_015 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Thtx_017


xem thêm thông tin
Bài gửi Re: [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin]

Chữ Ký
[Click để xem chữ kí của Sponsored content]


[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Collap10 [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] EmptyNhững bài viết mới cùng chuyên mục [K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Newnew10
[K+] Những mảnh ghép kí ức [Shortfic - KyuMin] Empty Tên bài viếtTác giảNgười gửi cuối
 

Trả lời nhanh


Chuyển đến:
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Powered by Forumotion® Version 2
Copyright ©2000 - 2011, Jelsoft Enterprises Ltd.
Designed by Minie Thỏ Pông
Forum Lovesuju-vn
Người Điều Hành :슈퍼주니어 và Kent.LeeHae
Bạn ơi, đăng ký đi Đăng ký